Mang thức ăn lên
“Cậu biết ngài Master sao?” Thái độ của người bồi bàn càng trở nên nhiệt tình hơn.
“Chúng tôi đã từng hợp tác với nhau rồi.” Valhein gật đầu.
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời.” Người bồi bàn vô cùng tôn trọng Valhein, mặc dù ông ta biết Harmon còn giàu có hơn cả Valhein.
Người bồi bàn rời đi, ba người trong phòng ngơ ngác nhìn Valhein.
Chân của Harmon rõ ràng là đã tê cứng, nhưng ông ta vẫn không muốn ngồi xuống.
Harmon rất giàu có, có thể so sánh với những quý tộc nhỏ bình thường, nhưng bản thân ông ta không phải là ma pháp sư cũng không phải là chiến sĩ mà lại là người ngoại bang, và địa vị của ông ta ở Athens rất thấp, đó là lý do tại sao ông ta đã chi rất nhiều tiền để gửi Hutton đến học tập tại học viện Plato.
Dù cố gắng đến đâu, với thân phận là người ngoại bang của mình, thì dù Harmon muốn kết bạn với những người quyền thế hay quý tộc, ông ta cũng khó có thể thành công.
Bếp trưởng Master không giàu có như Harmon, và địa vị của ông ta cũng không cao, tuy nhiên, ở Hy Lạp, chỉ những công dân bản địa mới có thể làm đầu bếp với trình độ chuyên môn để tế lễ, bọn họ và các thầy tế Đại Thần Điện có mối quan hệ không hề tầm thường.
Ông ta là một nhân vật mà Harmon thực sự không thể đắc tội.
“Bạn học Valhein, làm thế nào mà cậu gặp được Master?” Harmon thận trọng hỏi.
Valhein ăn ngay nói thật: “Chúng tôi mới gặp nhau một lần. Bố mẹ tôi là thợ làm bánh và đã từng làm việc với ông ấy.”
“Thì ra là như vậy.” Ba người nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống.
Hutton do dự một lúc trước khi hỏi: “Hai người thực sự chỉ mới gặp nhau một lần thôi sao?”
Valhein nghiêm túc nói: “Chúng tôi đúng là mới chỉ gặp nhau có một lần, ăn với nhau một bữa cơm, từ đó trở đi chưa bao giờ gặp lại.”
Hutton nhìn bố mình một cái.
Harmon gật đầu, vẻ mặt cậu ta dịu đi rất nhiều.
“Cầm lấy ly rượu của cậu.” Harmon nhắc nhở.
Valhein cầm ly rượu gốm sứ màu đen lên, cậu nhìn xuống đáy ly, sau đó lại nhìn ba người rồi đặt ly rượu ở bên tay phải.
Hutton ngồi bên phải Valhein.
Senit từ từ cất con dao găm đi, cau mày suy nghĩ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hết món này đến món khác, ba người ăn trong im lặng, chỉ có Valhein thỉnh thoảng bình luận vài câu khiến ba người đều cảm thấy không thoải mái.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo ồn ào.
"Ngài Master!"
"Bếp trưởng Master!"
"Hôm nay thật là may mắn..."
"Tôi nghe nói ông ta là người tạo ra món salad Kelton."
Đột nhiên, cánh cửa mở ra.
Một mùi khói bếp nồng nặc xộc vào phòng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng ngắn cũn cỡn đứng ở cửa, trên người đeo một chiếc tạp dề lớn dính nhiều vết bẩn. Khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ mệt mỏi, bộ ria mép nhếch lên và đôi mắt vui tươi khiến ông ta cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Valhein, sao cậu không gọi điện báo cho tôi trước khi đến? Hôm nay bận quá, đừng chê Dolphin River chúng tôi tiếp đón chưa chu đáo nhé.”
Ông ta bước vào với bát salad trên tay và mỉm cười chào Valhein.
“Chào buổi tối, ngài Mater, tôi đến vì đột nhiên nhận được lời mời.” Valhein tươi cười đứng dậy.
Master đặt bát salad xuống và mở rộng vòng tay, lại nói: “Cậu đã thấy tôi trông như thế nào rồi, nên tôi sẽ không ôm cậu. Hãy thưởng thức bữa tối của cậu đi, và nói với người bồi bàn nếu cậu có bất kỳ phàn nàn nào. Hôm nay tôi rất bận, khi nào có thời gian chúng ta lại nói chuyện nhé.”
“Được, ngài cứ làm việc của ngài đi.”
Master mỉm cười vỗ vai Valhein rồi bước nhanh ra ngoài.
Cả ba ngơ ngác nhìn Valhein.
Thế này mà gọi là mới gặp nhau một lần thôi sao?
Người khác không biết nhưng Harmon lại hiểu rất rõ, Master vẫn luôn cho rằng phòng bếp lớn hơn trời, ông ta còn dám mắng cả Kelton, sao lại có thể nhiệt tình với người mới gặp một lần như vậy? Còn tự mình phục vụ món salad?
Kelton còn chưa bao giờ được đối đãi như vậy!
“Salad rất ngon, ăn thử đi.” Valhein gắp một chút bỏ vào miệng, khẽ gật đầu, mùi vị rất tuyệt, đúng là là do chính tay Master làm, dù là tỷ lệ rau hay tỷ lệ nước sốt salad, tất cả đều có thể nói là hoàn hảo.
Cả ba ngồi yên một lúc lâu trước khi chậm rãi nếm thử món salad.
“Thực sự rất ngon…” Hutton đã hoàn toàn hoàn vào Hy Lạp.
“Không tệ.” Harmon gật đầu.
Senit lắc đầu, ông ta không quen với mùi vị này, nhưng cảm thấy nó khá là mới lạ.
Sau khi ăn xong món salad, Harmon nhìn vào ly rượu bằng gốm sứ màu đen rồi nhìn cậu con trai ngốc nghếch của mình, vẻ do dự thoáng qua trên khuôn mặt, ông ta đang nghĩ về hậu quả của việc đắc tội với Master. Ông ta thấy rằng Master chưa hẳn đã vì Valhein đối địch với mình mà cũng trở thành đối thủ với ông ta, chắc chỉ là không chào đón ông ta ở Dolphin River chứ không đến nỗi phải dùng đến thầy tế để áp chế ông ta.
Hơn nữa, đối với ông ta mà nói, thầy tế cũng không khó đối phó, chỉ cần ông ta nguyện ý đến thần điện quyên góp, ông ta chắc chắn sẽ được tha thứ.
Cuối cùng, ông ta nghiến răng một cái, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Valhein, chậm rãi nói: "Nếu đã ăn xong rồi, thì cậu nên đưa ra lựa chọn đi."
“Lựa chọn gì?” Valhein hỏi.
“Bạn bè hay là rượu.” Giọng nói của Harmon vô cùng lạnh lùng, không còn giữ được giọng điệu ôn nhu như lúc trước.